Porfirio Diaz chịu trách nhiệm bắt đầu cuộc Cách mạng Mexico khi bắt đối thủ tranh cử tổng thống của mình, Francisco I. Madero, và tống giam anh ta. Điều này cho phép Porfirio Diaz giành chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống Mexico năm 1910 và ở lại văn phòng mà ông đã đảm nhiệm gần 35 năm.
Trước khi Madero bị bắt, Porfirio Diaz đã tạo ra sự căng thẳng xã hội lớn giữa người giàu và người nghèo bằng các chính sách kinh tế và xã hội của mình. Trong thời gian ông nắm quyền, đất nước Mexico hiện đại hóa và nền kinh tế ổn định. Diaz muốn cạnh tranh với các cường quốc thế giới như Pháp, Anh và Hoa Kỳ bằng cách xây dựng các nhà máy, hầm mỏ, đồn điền, đường dây điện thoại và đường ray xe lửa. Diaz cũng bao quanh mình với các cố vấn giàu có, những người cuối cùng được gọi là "científicos," hoặc các nhà khoa học, trong một nỗ lực để nâng cao hình ảnh của quá trình hiện đại hóa. Triết lý kinh tế của Diaz vào thời điểm đó được gọi là chủ nghĩa thực chứng. Những người theo chủ nghĩa thực chứng ủng hộ sự tiến bộ kinh tế bằng mọi giá và tin rằng các vấn đề xã hội chỉ có thể được giải quyết sau khi một nền kinh tế vững mạnh đã được hình thành. Triết lý này đã gây ra sự chia rẽ xã hội to lớn giữa người giàu và người nghèo ở Mexico trong thời gian Diaz nắm quyền. Hơn nữa, Diaz cũng bán bớt phần lớn đất đai và tài nguyên thiên nhiên của Mexico cho các nhà đầu tư nước ngoài. Những nhà đầu tư này sau đó đã đến Mexico và tận dụng lợi thế của tầng lớp thấp hơn nhiều hơn. Vụ bắt giữ Madero trong cuộc bầu cử tổng thống Mexico năm 1910 là rơm cuối cùng khiến đất nước nổi dậy trong cuộc cách mạng Mexico.