Khi Anh tham gia Chiến tranh thế giới thứ nhất, nước này chủ yếu để phản ứng trước việc Đức xâm lược Bỉ. Anh đã hứa sẽ bảo vệ Bỉ vĩnh viễn theo Hiệp ước Luân Đôn mà nước này ký vào năm 1839. Một lý do thứ yếu quốc gia tham gia chiến tranh cũng đảm bảo rằng không có quốc gia châu Âu nào trở nên lớn hơn hoặc mạnh hơn đáng kể so với các quốc gia khác.
Từ cuối những năm 1800 đến đầu những năm 1900, Anh được hưởng cái mà một số người gọi là "sự cô lập tuyệt vời" với phần còn lại của lục địa. Nó được hưởng một đế chế rộng lớn, nhờ quyền cai trị đối với Ấn Độ và chủ yếu tập trung vào việc bảo vệ các tuyến đường thương mại giữa biên giới của mình và Ấn Độ.
Tuy nhiên, người Anh đặc biệt theo dõi Pháp và Nga. Cả hai quốc gia đều đang tranh giành quyền kiểm soát các tuyến đường thủy quốc tế khác nhau, vốn sẽ mang lại cho mỗi quốc gia phạm vi địa lý lớn hơn đáng kể so với thời điểm đó.
Cho đến đầu thế kỷ 20, Anh có mối quan hệ tích cực với Đức. Tuy nhiên, khi Kaiser Wilhelm II nắm quyền kiểm soát nước Đức, ông đã xây dựng lực lượng quân sự của mình, bắt đầu vượt lên trên quy mô quyền lực. Khi Đức xâm lược Bỉ, người Anh không có lựa chọn nào khác ngoài hành động để duy trì sự kết thúc của hiệp ước nói trên.