Chiến tranh Việt Nam đã diễn ra để xác định chế độ chính trị nào sẽ giành quyền kiểm soát đất nước và thống nhất đất nước sau khi Pháp chiếm đóng. Pháp ủng hộ Hoàng đế Bảo Đại ở Nam Việt Nam, trong khi đa số công dân Việt Nam ủng hộ Hồ Chí Minh ở miền Bắc nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Sau thất bại của Pháp năm 1954, hiệp ước kết quả đề xuất một cuộc bầu cử trên toàn quốc năm 1956 để thống nhất Việt Nam. Thay vào đó, Tổng thống Ngô Đình Diệm tranh thủ sự ủng hộ của Hoa Kỳ để phản đối chương trình nghị sự của Hồ Chí Minh về Cộng sản.
Chiến tranh Việt Nam bắt nguồn từ một cuộc xung đột kéo dài hàng thập kỷ bắt đầu với chủ nghĩa đế quốc Pháp vào thế kỷ 19. Việt Nam nằm dưới sự kiểm soát hành chính của Pháp khi Nhật Bản xâm lược trong Thế chiến thứ hai, thúc đẩy các lực lượng cách mạng dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh phát động phong trào kháng chiến chống lại cả hai đối thủ. Hoàng đế Bảo Đại giành được quyền kiểm soát sau khi Nhật Bản rút lui, khiến Liên đoàn Vì Việt Nam Độc lập, hay còn gọi là Việt Minh, vận động chống lại nhà lãnh đạo có học thức Pháp. Hồ Chí Minh đã lý tưởng hóa các nguyên tắc Cộng sản của Trung Quốc và Liên Xô, và ông ta lấy Hà Nội làm trung tâm của chế độ mới của mình.
Với sự hỗ trợ của Pháp, Bảo thành lập Sài Gòn là thủ đô của miền Nam Việt Nam. Tuy nhiên, Pháp không bao giờ có thể lấy lại được các vùng lãnh thổ phía Bắc của Việt Nam, và cuối cùng Bảo đã bị Ngô Đình Diệm phế truất. Bất chấp các mục tiêu cách mạng của Việt Minh, chế độ cai trị thối nát của Ngô Đình Diệm và thiếu sự ủng hộ của dân chúng, Hoa Kỳ đã cung cấp các nguồn lực tài chính và quân sự cho miền Nam Việt Nam để ngăn chặn sự trỗi dậy của một chế độ Cộng sản mạnh khác.