Lực hấp dẫn giữa hai vật được xác định bởi khối lượng của mỗi vật và khoảng cách giữa các tâm của chúng. Các vật có khối lượng lớn hơn sẽ tác dụng lực hút lớn hơn, nhưng khi khoảng cách giữa hai vật tăng lên thì lực hấp dẫn giữa chúng sẽ giảm đi. Tầm quan trọng của khoảng cách đối với các khối lượng lớn, chẳng hạn như hành tinh, đóng một vai trò quan trọng trong khoa học Thiên văn.
Mối quan hệ giữa khối lượng, khoảng cách và lực hấp dẫn lần đầu tiên được Isaac Newton mô tả bằng bản in trong cuốn "Principia" của ông. Định luật vạn vật hấp dẫn của Newton là một định luật nghịch đảo bình phương phát biểu rằng lực hấp dẫn giữa hai vật thể là tỷ lệ nghịch trong mối quan hệ với khoảng cách giữa chúng.
Một ví dụ về tầm quan trọng của khoảng cách trong định luật Newton là trọng lượng của một người giảm đi như thế nào khi họ càng ở xa tâm Trái đất, chẳng hạn như trong một trạm vũ trụ quay quanh quỹ đạo. Lực hấp dẫn, chịu tác động của trọng lượng, giảm đi, ngay cả khi khối lượng của người đó và của Trái đất vẫn giữ nguyên.