Trận chiến ở Anh, diễn ra từ tháng 7 đến tháng 10 năm 1940, chứng kiến thất bại đầu tiên của lực lượng Hitler trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Trận chiến giữa RAF của Anh và Không quân Đức, cũng là chiến dịch lớn đầu tiên chiến đấu hoàn toàn bằng không quân.
Trận chiến nước Anh là chiến dịch ném bom kéo dài lớn nhất cho đến thời điểm đó. Diễn ra trên lãnh thổ Vương quốc Anh trong thời gian 4 tháng, chiến dịch này là một nỗ lực của lực lượng Hitler nhằm tiêu diệt lực lượng không quân của Anh. Mục đích là để trấn áp không quân Anh, cho phép lực lượng của Hitler xâm lược nước Anh trong khi ít gặp phải sự kháng cự hơn.
Luftwaffe đầu tiên nhắm mục tiêu vào các đoàn tàu vận tải và các trung tâm vận chuyển, nhưng sau đó tập trung vào việc phá hủy cơ sở hạ tầng của RAF, bao gồm các vị trí radar và sân bay. Trong giai đoạn sau của chiến dịch, họ nhắm mục tiêu vào các nhà máy sản xuất máy bay, các thị trấn và thành phố.
Trận chiến diễn ra khi Luftwaffe không thể giành được ưu thế trên không. Chiến thắng của Anh đảm bảo rằng đất nước sẽ không phải đối mặt với một cuộc xâm lược trên bộ, và nó đã trở thành một bước ngoặt quan trọng của cuộc chiến.
Không quân Đức đã sử dụng máy bay Messerschmitt Bf 109E và Bf 110C để chống lại Bão MKI và Spitfire MKI của RAF. Cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề, trong đó quân Đức mất hơn 1.600 máy bay và tổn thất của Anh trên 1.000 máy bay chiến đấu.