Abraham Lincoln từng là Tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ. Lincoln nhậm chức vào năm 1861 và thắng cử lại vào năm 1864. Lincoln đã không phục vụ hết nhiệm kỳ thứ hai của mình, với tư cách là John Wilkes Booth ám sát ông vào ngày 14 tháng 4 năm 1865 khi ông xem một vở kịch tại Ford's Theater.
Lincoln đảm nhận chức vụ tổng thống với tư cách là người miền Bắc và là thành viên của Đảng Cộng hòa chống chế độ nô lệ, làm trầm trọng thêm căng thẳng với các bang giam giữ nô lệ ở miền Nam. Sau cuộc bầu cử của ông, bảy tiểu bang ly khai khỏi Hoa Kỳ và thành lập Liên bang Hoa Kỳ. Sau khi có thêm 4 bang nữa gia nhập Liên minh miền Nam, Lincoln ủng hộ nỗ lực chiến tranh để thống nhất quốc gia và chấm dứt ly khai. Trong bốn năm, các trận chiến diễn ra giữa quân đội Liên minh đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ và quân đội từ Liên minh miền Nam. Năm 1863, trong nửa chặng đường của nỗ lực chiến tranh, Lincoln đã thực hiện hành động có lẽ là nổi tiếng nhất của mình khi đưa ra Tuyên bố Giải phóng, giải phóng những nô lệ bị giam giữ trong Liên minh miền Nam.
Lincoln tham gia chính trị lần đầu tiên vào năm 1834 khi các cử tri bầu ông phục vụ trong Hạ viện Illinois với tư cách là thành viên của Đảng Whig. Lincoln phục vụ trong cơ quan lập pháp tiểu bang cho đến năm 1847 khi ông ra tranh cử và giành được một ghế trong Hạ viện Hoa Kỳ. Năm 1858, Lincoln tranh cử với tư cách là thành viên của Đảng Cộng hòa mới thành lập chống lại thượng nghị sĩ Đảng Dân chủ đương nhiệm của Illinois, Stephen Douglas. Mặc dù thất bại trong cuộc bầu cử, cuộc đua của Lincoln chống lại Douglas đã nâng tầm quốc gia của ông và khiến ông trở thành ứng cử viên khả thi cho chức tổng thống trong cuộc bầu cử năm 1860.