Cụm từ "nhiều alen" trong sinh học đề cập đến một chuỗi có ít nhất ba alen hoặc dạng thay thế của một gen cụ thể, chỉ có hai gen có thể tồn tại trong một cá thể lưỡng bội. Có hai alen có trong một cá thể: alen bố và alen mẹ.
Gregor Mendel, cha đẻ của di truyền học, đã đề xuất rằng chỉ có hai alen tồn tại cho mỗi gen, với dạng trội biểu hiện kiểu hình của nó trong một dị hợp tử. Tuy nhiên, có thể tồn tại nhiều hơn hai alen khác nhau trong một quần thể. Việc sử dụng thuật ngữ "nhiều alen" đôi khi gây nhầm lẫn. Điều này không cho thấy rằng một gen cụ thể có ba hoặc nhiều alen. Không có cá thể nào có nhiều hơn hai alen, một người cha và một người mẹ, ngay cả khi nhiều alen hơn là một phần của quần thể.
Một ví dụ về gen có nhiều alen là chuỗi C của răng nanh. Gen "C" đề cập đến một con chó có chuỗi màu sắc được biểu hiện. "c" là một người bạch tạng, với mũi và mắt nhợt nhạt. "cb" dùng để chỉ một con chó xám, nhợt nhạt, trong khi "cd" dùng để chỉ một con chó trắng mắt sẫm. "c-ch" sẽ là một con chó có hoa văn chinchilla. Alen C (chuỗi màu được biểu hiện) là trội so với tất cả các alen khác, trong khi "c-ch" là trội so với tất cả các alen khác ("cd," "cb," và "c"). Gen bạch tạng là gen lặn đối với tất cả các gen còn lại.