Thomas Aquinas là một nhà triết học và linh mục có ảnh hưởng thời Trung cổ, nổi tiếng vì đã kết hợp các nguyên tắc thần học của đức tin và lý trí thành một triết học được gọi là thuyết Thomism. Sự tổng hợp các triết lý phương Tây quan trọng nhất của thế kỷ 13 này đã trở thành trung tâm của truyền thống của học thuật thời Trung cổ và đã được Dòng Đa minh của Nhà thờ Công giáo áp dụng.
Một phần quan trọng trong công việc của Aquinas liên quan đến các bài bình luận của ông về Sách Thánh và Aristotle. Ông được biết đến nhiều nhất với luận thuyết "Summa Theologica" và "Summa contra Gentiles." Aquinas sống trong thời kỳ khi ngữ liệu Aristotle được dịch sang tiếng Latinh, điều này đã tạo ra một cuộc khủng hoảng liên quan đến mối quan hệ giữa đức tin và lý trí. Triết học và giáo dục Cơ đốc giáo thời Trung cổ được đặc trưng bởi chủ nghĩa Thơm, vốn phản bác những câu hỏi và bình luận do Aristotle đưa ra. Các học giả của các trường đại học thời Trung cổ ở châu Âu đã sử dụng học thuật như một phương pháp chính để giảng dạy và tư tưởng phê bình.
Thomas Aquinas được coi là một vị thánh trong Giáo hội Công giáo, và các tác phẩm của ông được nghiên cứu như một yêu cầu cốt lõi và điểm tham chiếu trung tâm cho những người bước vào chức linh mục. Người ta tin rằng Thomas đã trải qua những phép lạ, chẳng hạn như tường thuật về việc quỳ gối trước một cây thánh giá và nhìn thấy nó rực sáng, và Chúa Giêsu đang nói chuyện với anh ta. Di sản của Aquinas cũng bao gồm các bài thánh ca Thánh Thể của ông, là một phần của phụng vụ Nhà thờ Công giáo.