Phá rừng có thể tạo ra thu nhập cho nông dân, nhà phát triển đất và nền kinh tế quốc gia, nhưng phá rừng có thể có tác động tiêu cực đến các hệ sinh thái và hệ sinh thái địa phương và toàn cầu. Dân số ở hầu hết các quốc gia đang gia tăng, điều này gây áp lực lên kinh tế địa phương để sản xuất nhiều lương thực hơn hoặc giải phóng nhiều đất hơn cho các ưu tiên phát triển đô thị như nhà ở và thương mại. Chặt rừng không chỉ tạo ra thu nhập từ việc bán gỗ, mà còn tạo ra đất đai để phát triển. Mặt khác, rừng là bộ phận quan trọng của hệ sinh thái địa phương và toàn cầu. Chặt phá rừng, đặc biệt là rừng rậm và rừng mưa, thường đe dọa các loài động vật hoang dã và cuối cùng góp phần vào các xu hướng nguy hiểm như sự nóng lên toàn cầu.
Nạn phá rừng đang được tranh luận ở nhiều quốc gia khác nhau, nhưng có lẽ không có quốc gia nào dữ dội như ở Brazil, nơi có phần lớn nhất của rừng mưa Amazon. Khu rừng khổng lồ này - rộng khoảng 7 triệu km vuông - sản xuất khoảng 20% lượng oxy trên thế giới. Nông dân địa phương cho rằng việc phát quang một phần rừng mưa là cần thiết để họ tồn tại vì đất mà họ khai phá bằng kỹ thuật đốt nương làm rẫy thường chỉ phì nhiêu trong một vài năm thâm canh. Họ phải tiếp tục khai phá thêm đất nếu muốn tiếp tục làm trang trại. Nhưng trong khi nền kinh tế địa phương của họ phụ thuộc vào nạn phá rừng, thì rừng mưa Amazon là một nguồn quan trọng của sự đa dạng loài và "tẩy rửa" khí quyển cho tất cả mọi người trên hành tinh. Nếu Amazon được phép biến mất, sự vắng mặt của nó có thể gây ra tác động tiêu cực to lớn đến tất cả sự sống trên Trái đất. Vì vậy, tranh luận về phá rừng phải được hiểu là sự căng thẳng giữa lợi ích của các nền kinh tế địa phương và hệ sinh thái toàn cầu.