Sắc lệnh Milan được coi là một nhân tố có ảnh hưởng đến sự sụp đổ của Đế chế La Mã. Nhiều người cho rằng sự trỗi dậy của đức tin Cơ đốc, là kết quả trực tiếp của Sắc lệnh Milan, đã góp phần đến sự suy tàn của La Mã. Các hoàng đế La Mã Constantine I và Licinius đã thành lập sắc lệnh ở Milan vào tháng 2 năm 313.
Sắc lệnh Milan là một tuyên ngôn thiết lập vĩnh viễn lòng khoan dung tôn giáo trong Đế chế La Mã. Đặc biệt, sắc lệnh này cho phép các Cơ đốc nhân tự do thờ phượng bất cứ vị thần nào họ chọn và đảm bảo cho họ quyền giữ tài sản và tổ chức nhà thờ.
Cơ đốc giáo cuối cùng đã trở thành quốc giáo của Đế chế La Mã vào năm 380. Trong khi tôn giáo La Mã đa thần trước đây coi hoàng đế là có địa vị thần thánh, thì tôn giáo mới của Cơ đốc giáo đã chuyển trọng tâm tôn giáo ra khỏi nhà nước thành một vị thần duy nhất. Việc bổ sung các giáo hoàng và các trưởng lão nhà thờ đóng vai trò quan trọng trong chính trị của Rome có thể khiến tình hình chính trị trở nên phức tạp hơn.
Nhiều học giả coi Sắc lệnh của Milan chỉ là một trong nhiều yếu tố góp phần vào sự sụp đổ của Đế chế La Mã. Nhiều khả năng các yếu tố kinh tế, quân sự và hành chính cũng đóng một vai trò quan trọng trong sự suy tàn của Đế chế.