Trong vở kịch "Julius Caesar" của William Shakespeare, các nhân vật Octavius và Antony đã tranh cãi ở màn thứ năm về cách họ sẽ tấn công quân đội của Brutus và Cassius. Antony là người lính kinh nghiệm hơn, ra lệnh cho Octavius tấn công từ bên trái nhưng Octavius từ chối, tin rằng anh ta nên chỉ huy đơn vị quan trọng hơn và tấn công từ bên phải.
Octavius nói với Antony rằng anh ta nên là người tấn công từ bên trái. Antony rất tức giận, hỏi Octavius tại sao đột nhiên anh ta lại nghi ngờ quyền lực của mình, nhưng Octavius vẫn kiên định với niềm tin của mình.
Lập luận này diễn ra trước một cuộc họp giữa các nhà lãnh đạo của quân đội, trong đó họ trao đổi những lời lăng mạ trước khi đụng độ trong trận chiến. Trận chiến là bối cảnh quan trọng trong "Julius Caesar", nơi lực lượng của Brutus và Cassius bị đánh bại, buộc các nhà lãnh đạo phải tự sát vì sợ bị bắt làm tù nhân chiến tranh.
Sự thách thức của Octavius đối với Antony là một thời điểm quan trọng trong vở kịch khi Octavius thể hiện vai trò của mình với tư cách là người kế vị Caesar. Anh ta từ chối nhận lệnh từ Antony, khẳng định cảm giác quyền lực mới được tìm thấy của mình. Antony nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi này trong thái độ của Octavius và thực sự bắt đầu gọi Octavius là Caesar. Đây cũng là một thời điểm quan trọng khác của vở kịch, khi tên của Caesar không còn biểu thị tên của một người đàn ông, mà là danh hiệu của người lãnh đạo.