Đức Phật tượng trưng cho sự giác ngộ hoàn toàn trong cuộc đời của một người. Mọi người thường sẽ nhìn vào tượng Phật để có cái nhìn rõ ràng về con đường của họ và cách để tự giác ngộ tốt hơn.
Trong văn hóa phương Đông và trong các nhóm tôn giáo Phật giáo, Đức Phật không được coi như một thần tượng và không phải là một hình thức thờ cúng cho những người tin vào nó. Nó không phải là một thần tượng, mà là giống như một con người đã được chứng ngộ vô cùng. Đức Phật không được thần thánh hóa trong bất kỳ loại truyền thống nào kể cả những truyền thống được coi là Phật giáo về bản chất. Đức Phật là nguồn cảm hứng cho một mức độ giác ngộ cao hơn.
Giống như Đức Mẹ trong văn hóa Công giáo hoặc Ngôi sao David trong các nền văn hóa Do Thái, Đức Phật chỉ đơn giản là để khuyến khích cuộc hành trình. Con người mà các bức tượng Phật đại diện được coi là một trong những cá nhân khai sáng nhất trong nền văn hóa và được đánh giá là một trong những người giỏi nhất trong cuộc hành trình mà họ đã đi qua. Những người đang vật lộn với cuộc hành trình hàng ngày của họ hoặc cần nguồn cảm hứng có thể nhìn vào Đức Phật. Mọi người thường không nói chuyện với các bức tượng Phật và chỉ nhìn chúng để khích lệ.