Bốn nhánh chính của Hồi giáo là Shia, Sunni, Wahhabi và Sufi. Tuy nhiên, tổng cộng có hơn 150 giáo phái Hồi giáo nhỏ hơn khác nhau, cùng với tôn giáo bán lai giữa Bahaiism. < /p>
Sự phân chia đầu tiên trong Hồi giáo dẫn đến các nhánh Sunni và Shia. Người Sunni chiếm từ 84 đến 90% người theo đạo Hồi và tương đối thoải mái theo đạo Hồi trong một xã hội thế tục. Họ tin vào một caliphate với một nhà lãnh đạo vừa là người đứng đầu tinh thần vừa là người thế tục của thế giới Hồi giáo. Caliph là người thừa kế hợp pháp của vị trí của Muhammad, một nhà lãnh đạo được chỉ định không nhất thiết phải liên quan đến người tiền nhiệm của mình.
Người Shi'ite chiếm phần lớn thế giới Hồi giáo không thuộc dòng Sunni còn lại. Họ chia rẽ với người Sunni qua caliph thứ năm. Người Shi'ites muốn con rể của Muhammad là Ali nối ngôi, và họ tin rằng tất cả các vị vua đáng lẽ phải thuộc huyết thống của Muhammad. Người Shia sử dụng một bộ sách thánh khác với người Sunni.
Wahhabis, Sufis và Bahai có nguồn gốc gần đây hơn nhiều. Chủ nghĩa Wahhabism được thành lập vào đầu những năm 1700 trong một phong trào chiến binh theo chủ nghĩa chính thống do Abd al-Wahhab lãnh đạo. Người Sufis, chủ yếu đến từ Ba Tư, là một nhánh thần bí của Hồi giáo chịu ảnh hưởng nặng nề của triết học Đại Tây Dương của Ấn Độ. Người Bahai có nguồn gốc từ Ba Tư nhưng chuyển đến Ấn Độ sau đó. Chủ nghĩa Bahai được Mirza Hussayn Ali bắt đầu vào năm 1847 và những người theo chủ nghĩa này làm việc hướng tới việc tích hợp ba tôn giáo độc thần lớn trên thế giới thành một triết học.