Bất kỳ vùng nước mặn hoặc nước lợ nào nằm tách biệt nông khỏi phần còn lại của biển đều được coi là đầm phá và chúng hình thành khi các bờ cát hoặc rạn san hô hình thành dọc theo vùng nước nông gần bờ biển hoặc khi các rạn san hô phát triển trên các đảo trung tâm đang chìm xuống. Các cửa sông hoặc các dòng nước ngọt cung cấp cho các đầm phá khi chúng lớn lên.
Từ "đầm phá" có từ năm 1769 và lần đầu tiên nó được sử dụng để chỉ vùng nước mặn rải rác với các hòn đảo dọc theo rìa Venice, nơi có các bãi biển chắn của Lido bảo vệ nó khỏi những cơn bão từ Biển Adriatic. Từ tiếng Ý "laguna", dựa trên từ "lacuna" trong tiếng Latinh, hay không gian trống, là nguồn cảm hứng cho thuật ngữ tiếng Anh này. Một số đầm phá mang tên khác, chẳng hạn như Albemarle Sounds ở Bắc Carolina hoặc Sông Banana ở Florida, nhưng chúng vẫn là đầm phá.
Khi đầm phá hình thành như một phần của hệ sinh thái rạn san hô, thuật ngữ này có nghĩa giống như "rạn san hô phía sau", là thuật ngữ kỹ thuật mà các nhà khoa học sử dụng. Dù đầm phá có phải là một phần của hệ thống san hô hay không, vùng nước nông của nó khiến nó cực kỳ nhạy cảm với những thay đổi của môi trường.