Ba tên chính của Đức Chúa Trời trong Cựu ước là Yahweh, Adonai và Elohim. Nhiều tên của Đức Chúa Trời được viết trong Cựu ước là phiên âm của tên gốc tiếng Do Thái, trong khi những tên khác là bản dịch của ý nghĩa của tên.
Yahweh là phiên âm của từ "Tetragrammaton" không được đọc thành âm, là bốn phụ âm trong tiếng Do Thái đại diện cho tên Đức Chúa Trời trong tiếng Do Thái cổ. Nhiều học giả Kinh thánh đồng ý rằng "Yahweh" đặc biệt nhấn mạnh đến bản chất giao ước của Đức Chúa Trời.
Tên Adonai được dịch thành "Chúa" trong Cựu ước. Trong tiếng Do Thái, "adon" biểu thị chủ nhân, người cai trị hoặc chồng. Đức Chúa Trời là "Adonai", Kinh thánh nhấn mạnh quyền sở hữu hoặc quyền tể trị của Đức Chúa Trời đối với mọi vật.
Elohim được dịch thành "Chúa" và về mặt kỹ thuật là một danh từ số nhiều. Các học giả Kinh thánh đồng ý rằng Cựu ước không gọi Chúa trong Kinh thánh là "Elohim" vì có nhiều vị thần, mà vì sử dụng hình thức số nhiều là một phương tiện thể hiện sự tôn vinh.