Thơ lãng mạn tập trung vào trí tưởng tượng, đánh giá cao thiên nhiên, cảm xúc, cá nhân và niềm đam mê. Hai trong số những nhà thơ đáng chú ý nhất của thời kỳ Lãng mạn là John Keats và Percy Bysshe Shelley.
Tập trung vào trí tưởng tượng là trọng tâm của thơ Lãng mạn. Ví dụ, trong "Ode to a Nightingale" của Keats, nhà thơ xem xét thiên nhiên trong tiếng hót của loài chim. Bài hát truyền cảm hứng cho nhà thơ suy nghĩ về những điều khác của thế giới. Để làm được như vậy, anh ta phải buông bỏ những cạm bẫy của thế giới hàng ngày. Khi anh đào sâu vào trí tưởng tượng của mình, trái tim anh đau nhói và các giác quan trở nên tê liệt.
Đánh giá cao thiên nhiên là một chủ đề phổ biến khác của các nhà thơ lãng mạn. Trong "Ode to the West Wind", Shelley khám phá sự thay đổi của các mùa khiến anh ấy nghĩ đến mùa thu. Ông viết rằng những cơn gió “được điều khiển, giống như những bóng ma từ một kẻ bỏ bùa mê chạy trốn,” và suy nghĩ của nhà thơ giống như “những hạt giống có cánh” của mỗi mùa trôi qua. Mỗi khổ thơ thể hiện một giai đoạn của cuộc đời, kể cả cái chết. Khi Keats mơ ước bay đi cùng chim sơn ca, Shelley mong muốn trở thành một phần trong trải nghiệm thơ mộng của anh.
Các nhà thơ lãng mạn cố gắng thoát khỏi những ràng buộc của thơ ca truyền thống thông qua kinh nghiệm, thiên nhiên, trí tưởng tượng và sự kết nối cảm xúc giữa cả ba.