Một vị vua cai quản tất cả các thuộc địa thuê tàu giống như cách vua Anh cai quản các thuộc địa thuê tàu của Mỹ. Mục tiêu của thuộc địa thuê tàu là nuôi dưỡng nó và giúp nó phát triển để tăng lượng của cải mà nước mẹ có thể tích lũy.
Ý tưởng là vào thời điểm đó, các thuộc địa tồn tại như một phương tiện tạo ra của cải bổ sung cho nước mẹ theo hệ thống chủ nghĩa trọng thương. Nhà vua sẽ kiểm soát việc đánh thuế và buôn bán ở các thuộc địa. Tuy nhiên, việc điều tiết thuế với các thuộc địa của Mỹ tỏ ra khó khăn nên nhà vua cho phép các thuộc địa đánh thuế trong khi nhà vua tập trung vào việc kiểm soát thương mại.
Tuy nhiên, nhiều thuộc địa không hài lòng với sự sắp xếp này của chính phủ và muốn tự mình cai trị. Một lần nữa, vua Anh và thực dân Mỹ là một ví dụ cho quy tắc này. Các thuộc địa đã nổi dậy chống lại nhà vua và vào năm 1776 đã lập ra hiến pháp riêng để tự cai trị. Họ cảm thấy đặc biệt sẵn sàng ly khai khỏi đất nước mẹ đẻ của mình vì họ không xác định được mình với nước Anh nhờ có đại dương rộng lớn giữa họ. Họ cũng cảm thấy rằng nhà vua Anh sẽ mất nhiều thời gian để gửi đủ quân để chống lại họ trong chiến tranh.