Bài thơ "The Collar" của George Herbert phản ánh sự thiếu kiên nhẫn của người nói trước cảm giác bị bó buộc, chống lại nhu cầu bẩm sinh của con người là phục vụ chủ nhân của nó, Chúa. Hai dòng cuối của bài thơ tiết lộ một cách mỉa mai rằng bài thơ là không chỉ đơn giản là một nhà văn ủng hộ tự do, mà còn là nỗi thất vọng tạm thời của một người hầu thường sẵn sàng và háo hức.
"The Collar" dựa trên hình ảnh về những sợi dây xích và cùm trói buộc người nói, nhưng chính tiêu đề đã phản bội bản chất thực sự của những ràng buộc này; cổ áo không nhất thiết phải giam cầm người mặc nó mà là kiểm soát và chỉ đạo anh ta. Tông màu tôn giáo trong bài thơ cũng ngụ ý rằng cổ áo có thể là một ám chỉ đến các giáo sĩ, những người cống hiến cuộc đời mình để phục vụ Thiên Chúa và cộng đồng của họ. Người nói thừa nhận sự bồn chồn của mình khi bị hạn chế, nhưng dòng cuối cùng của bài thơ miêu tả một phản ứng khác thể hiện mong muốn thực sự của anh ta. Herbert mô tả người nói là cuồng nhiệt và dữ tợn, cho thấy rằng anh ta đang mất kiểm soát và do đó bị thuần hóa và bảo kê vì lợi ích của mình. Hàm ý rằng cái lồng đích thực không phải là những ràng buộc của nô lệ mà là những “ý nghĩ vụn vặt” làm mù quáng và thuyết phục người nói đến những hành động sai trái. Cũng cần lưu ý rằng sự thất vọng của người nói ngay lập tức bị giọng nói của chủ nhân làm cho im lặng, thể hiện sự sẵn sàng phục tùng.