Sau khoảng 20 năm vận động và áp lực chính trị, Hiệp hội Bãi bỏ Nô lệ, hay Phong trào Chủ nghĩa Bãi bỏ, đã thành công trong việc thông qua Đạo luật Bãi bỏ Nô lệ ở Vương quốc Anh vào năm 1807. Trong Hoa Kỳ, phong trào làm chao đảo dư luận ở miền Bắc trong những năm trước Nội chiến.
Năm 1806, một dự luật được thông qua tại Quốc hội cấm bất kỳ sự tham gia nào của Anh vào việc buôn bán nô lệ với Pháp. Điều đó có tác dụng giảm 2/3 việc buôn bán nô lệ và tạo tiền đề cho Đạo luật 1807 xóa bỏ chế độ nô lệ ở tất cả các thuộc địa của Anh và cấm việc chở nô lệ trên tàu của Anh là bất hợp pháp.
Luật pháp không yêu cầu trả tự do thực sự cho nô lệ. Phong trào Bãi bỏ diễn ra song song ở Hoa Kỳ, với tư cách là một quốc gia độc lập, không tuân thủ luật pháp của Anh. Đến năm 1804, Những người theo chủ nghĩa bãi nô đã gây áp lực buộc các bang phía bắc phải thực hiện chính sách loại bỏ dần dần nô lệ.
Hiệp hội Chống nô lệ Hoa Kỳ, với mục tiêu cấp tiến là xóa bỏ chế độ nô lệ ngay lập tức, được thành lập vào năm 1833. Trong khi có sự ủng hộ của công chúng đối với phong trào, thì cũng có sự phản đối ở cả miền Bắc và miền Nam, những người mà sự giàu có dựa vào chế độ nô lệ. Đôi khi có những phản đối bạo lực, bao gồm cả việc đốt các túi thư với tuyên truyền theo chủ nghĩa Bãi bỏ. Phong trào Bãi bỏ bắt đầu rạn nứt do bất đồng nội bộ vào những năm 1840 và phần lớn trở nên không còn phù hợp, nhưng đã để lại dấu ấn lâu dài trong xã hội miền Bắc.