Áp-ra-ham, còn được gọi là người Do Thái đầu tiên, được cho là sống vào khoảng 2.000 năm trước Công nguyên, và được biết đến là người rời quê hương Ur để đến Haran khi Chúa gọi ông. Kinh thánh kể câu chuyện về chuyến du hành của ông từ Ur đến Haran, qua Canaan, đến Ai Cập và quay trở lại Haran.
Áp-ra-ham đã kết hôn với Sa-ra, người đã hiếm muộn. Đức Chúa Trời hứa sẽ ban cho ông một đứa con trai để qua đó một quốc gia hùng mạnh sẽ phát sinh. Việc sinh con trai dường như là không thể do Sarah đã già, điều này khiến Áp-ra-ham nghi ngờ lời hứa của Đức Chúa Trời và cố gắng có con với cô gái đầy tớ của ông, Hagar. Điều này dẫn đến việc Áp-ra-ham đau khổ vì tội lỗi đó. Con trai của ông từ Hagar, Ishmael, chống lại con trai từ Sarah, Isaac, điều đó có nghĩa là Ishmael phải rời khỏi gia đình của Áp-ra-ham. Y-sác sinh ra khi Áp-ra-ham 100 tuổi và Sa-ra 90 tuổi.
Một phần khác trong cuộc đời của Áp-ra-ham bao gồm việc Đức Chúa Trời bảo ông dâng con trai mình là Y-sác làm của lễ thiêu để chứng tỏ đức tin của ông. Áp-ra-ham tuân theo mệnh lệnh này, đưa Y-sác đến núi Mô-ri-a và đặt ông lên đường thay thế. Vào giây phút cuối cùng, Đức Chúa Trời bảo Áp-ra-ham đừng giết Y-sác và cho anh ta một con cừu đực.
Áp-ra-ham cũng cầu xin Đức Chúa Trời tha cho các thành phố Sô-đôm và Gô-mô-rơ vì cháu trai của ông là Lót sống ở đó. Đức Chúa Trời đã gửi một thiên thần đến để cứu Lót và gia đình ông nhưng đã phá hủy các thành phố vì sự ghê tởm của họ.
Đức Chúa Trời thiết lập giao ước của Ngài với Áp-ra-ham, và con dấu cũng như lời nhắc nhở về giao ước là phép cắt bì. Tất cả các dòng dõi nam của Áp-ra-ham sẽ được cắt bì như một lời nhắc nhở về những lời hứa của Đức Chúa Trời với Áp-ra-ham.