Edgar Allen Poe đã viết "Trái tim kể về câu chuyện" để chứng minh lý thuyết về bố cục của ông. Lý thuyết này cho rằng truyện ngắn phải có tính liên tưởng, được kiểm soát và nén lại. Theo Poe, nên đọc truyện ngắn chỉ trong một lần ngồi. Vì thế, "The Tell-Tale Heart" chỉ dài 10 đoạn.
Poe gói gọn 10 đoạn văn với nhiều thông tin, nhưng bản chất của thông tin đó giúp tạo ra hiệu ứng hấp dẫn đối với người đọc. Vì câu chuyện không có tên hoặc chi tiết cụ thể khác, người kể và người đọc phát triển một kiểu thân mật thuận tiện trong đó người kể chuyện của Poe có thể liên hệ thông tin mà anh ta sẽ không chia sẻ với một người bạn.
Mong muốn của Poe gây sốc cho độc giả với thông tin mà người kể chuyện có là một lý do khác khiến câu chuyện quá ngắn, vì anh cảm thấy rằng những câu chuyện dài hơn đã giảm thiểu tác động gây sốc mà tác giả gây ra cho khán giả. Một phần lớn tác động đó đến từ chủ đề chính là giết người và thú tội. Poe trình bày những chủ đề sâu sắc này cho người đọc dưới dạng tiểu thuyết được kể bởi một người kể chuyện không tên để giúp người đọc xem xét cảm xúc của chính mình về cả hai chủ đề này. Poe cũng buộc người đọc phải đặt câu hỏi về độ tin cậy của người kể chuyện khi người đàn ông cố gắng thuyết phục người đọc rằng anh ta không bị mất trí bất chấp hành động giết người của anh ta và thực tế là anh ta vẫn tiếp tục nghe thấy tiếng tim đập.