Vladimir Lenin lên nắm quyền sau Cách mạng Bolshevik năm 1917, còn được gọi là Cách mạng Tháng Mười. Ông đã tố cáo chính phủ Nga và thay vào đó kêu gọi một chính phủ Liên Xô. Cuộc cách mạng này đã dẫn đến ba năm nội chiến kết thúc khi lực lượng Liên Xô của Lenin chiến thắng.
Lực lượng của Lenin được gọi là Đỏ, trong khi phe đối lập của ông được gọi là Trắng. Lenin đã tàn nhẫn trong chiến tranh, đặc biệt là trong chiến dịch Khủng bố Đỏ của ông ta. Chiến dịch sử dụng biện pháp bắt giữ, bỏ tù và giết người để loại bỏ bất kỳ sự phản đối nào của dân thường đối với Lenin. Ước tính số người chết do Khủng bố Đỏ gây ra rất nhiều, từ 50.000 đến hơn một triệu.
Mặc dù Lenin đã giành chiến thắng trong cuộc chiến nhưng nước Nga mà ông tiếp quản đang ở trong tình trạng tồi tệ do cuộc nội chiến mà ông bắt đầu. Các cuộc đình công bắt đầu xảy ra ở nhiều khu vực do nạn đói và nghèo đói, khiến Lenin phải tạo ra Chính sách Kinh tế Mới của mình, một chính sách tự do hơn cho phép doanh nghiệp tư nhân.
Lenin sống sót sau một vụ ám sát vào năm 1918, nhưng sức khỏe của ông trở nên xấu đi sau đó. Ông bị đột quỵ lần đầu tiên vào năm 1922 và bị thêm ba lần nữa trước khi qua đời vào năm 1924. Đầu năm 1923, ông đưa ra di chúc của mình, nơi ông lấy làm tiếc về việc các nhà độc tài đã thống trị chính quyền Xô Viết. Ông đặc biệt thất vọng về Joseph Stalin, người đã đạt được quyền lực đáng kể.