Nghị quyết Vịnh Bắc Bộ là một kế hoạch do Tổng thống Lyndon Johnson đề xuất và được cả hai viện Quốc hội phê chuẩn, cho phép tổng thống, với tư cách là tổng tư lệnh, được ủy quyền thực hiện bất kỳ biện pháp cần thiết nào để đẩy lùi các cuộc tấn công và ngăn chặn sự xâm lược chống lại Lực lượng Hoa Kỳ tại Việt Nam. Tổng thống Johnson đã sử dụng lực lượng này như một giấy phép để mở rộng đáng kể sự can dự của Hoa Kỳ vào Chiến tranh Việt Nam mà không cần phải chính thức tuyên chiến.
Đến tháng 8 năm 1964, Hoa Kỳ đã tích cực tham gia giúp đỡ chính phủ miền Nam Việt Nam chống lại và kiềm chế các lực lượng cộng sản ở miền Bắc Việt Nam. Vào ngày 2 tháng 8, khi đang tiến hành giám sát điện tử nhằm mục đích gián điệp ở Vịnh Bắc Bộ, tàu khu trục USS Mattox đã bị các tàu phóng lôi của Bắc Việt Nam tiếp cận. Sau khi Mattox bắn một số phát súng cảnh cáo, các tàu phóng lôi bắn vào Mattox. Khu trục hạm không bị thiệt hại, nhưng các cuộc không kích trả đũa đã làm hư hại nặng các tàu Việt Nam. Vào ngày 4 tháng 8, tàu Mattox và tàu khu trục USS Turner Joy, một tàu khu trục khác, báo cáo một cuộc tấn công khác của Việt Nam, mặc dù sau đó họ nói rằng việc liên lạc với radar được cho là do thời tiết khắc nghiệt. Tổng thống Johnson coi cuộc tấn công là thực tế, ra lệnh không kích trả đũa vào miền Bắc Việt Nam và kêu gọi nghị quyết của quốc hội.
Sự cố Vịnh Bắc Bộ và cách giải quyết sau đó là bước ngoặt cho sự leo thang của Chiến tranh Việt Nam. Sáu năm sau, sau chuyến công du trái phép của Tổng thống Nixon vào Campuchia, Nghị quyết Vịnh Bắc Bộ bị chấm dứt.