Nước Đức được thành lập vào năm 843 sau Công nguyên khi đế chế của Charlemagne bị phân chia theo Hiệp ước Verdun và được trao cho các cháu trai của ông. Louis người Đức cai trị phần nước Đức, đặt tên cho nó. Hai cháu trai khác cai trị nước Pháp và một phần đất giữa Đức và Pháp được gọi là Lotharingia.
Đức, quốc gia mới, đã gặp khó khăn trong việc thiết lập biên giới của mình. Bên ngoài, người Hung Nô và người Bắc Âu xâm lược, còn bên trong, năm bộ tộc khác nhau chia đất nước thành năm công quốc. Các công quốc này là Franconia, Lorraine, Bavaria, Sachsen và Swabia. Hơn nữa, Pháp và Đức đều tranh giành quyền kiểm soát Lotharingia.
Đến năm 911, dòng dõi của Luis đã tiêu vong và các công tước của năm công quốc của đất nước đã bầu ra một người cai trị mới trong số họ. Một trong những người cai trị này, Otto Đại đế, đã mở rộng biên giới của Đức vào năm 955 bằng cách chinh phục người Hungary và lấy đất của họ, East March, tức là Áo ngày nay. Ông cũng trở thành Hoàng đế La Mã Thần thánh đầu tiên và được trao cho miền bắc nước Ý.
Biên giới của Đức được mở rộng vào thế kỷ 12 tới Biển Baltic, Wends và phía tây Pomerania. Trong khi đó, những người Phổ bản địa đã cải đạo sang Cơ đốc giáo. Vào những năm 1500, Charles V không chỉ cai trị Đức mà còn cai trị các vùng đất Hapsburg, Tây Ban Nha, Ý và Burgundian.
Tuy nhiên, chiến tranh đã dẫn đến sự suy giảm lớn về quyền lực và uy quyền của đế quốc và dẫn đến sự trỗi dậy của nước Phổ. Đất nước nhỏ bé này cuối cùng đã mở rộng và chiếm lấy nhiều vùng đất và lãnh thổ của Đức, để lại cho Đức một lớp vỏ như trước đây. Napoléon đã chinh phục các bang của Đức vào những năm 1700 và phá vỡ chúng. Cuối cùng các bang của Đức được thống nhất thành Đế chế Đức. Đất nước này trong một thời gian ngắn bị chia tách thành Đông và Tây Đức, nhưng họ đã đoàn tụ vào năm 1990.