Các quốc gia vệ tinh của Liên Xô là Nam Tư, Albania, Tiệp Khắc, Đông Đức, Ba Lan, Romania và Hungary. Đây được gọi là các quốc gia vệ tinh vì chúng giáp với Nga và trong khi các quốc gia này độc lập về mặt kỹ thuật, chúng được dưới sự kiểm soát của Liên Xô.
Sự mở rộng của Liên Xô bắt đầu vào năm 1943 với một hiệp ước giữa Đức và Nga vạch rõ sự phân chia Ba Lan giữa hai nước. Quyền kiểm soát Tiệp Khắc đạt được thông qua các biện pháp chính trị, bao gồm cả vụ ám sát quan chức chính phủ không cộng sản hàng đầu. Mặc dù năm 1945 Stalin đã đồng ý từ bỏ quyền kiểm soát các quốc gia châu Âu bị chiếm đóng, việc rút quân đã không bao giờ xảy ra và các chính phủ thân cộng sản đã được thiết lập. Vào cuối Thế chiến II, nước Đức bị chia đôi, với Liên Xô kiểm soát phía đông. Liên Xô đã cố gắng đánh đuổi các cường quốc phương Tây khỏi thành phố Berli, bằng cách phong tỏa nó với nỗ lực bỏ đói những người dân bên trong thành phố. Phương Tây đáp trả bằng cách bay viện trợ cho quân Đức để đảm bảo một chỗ đứng của phương Tây ở lại Đức nhằm thách thức sự bành trướng của Liên Xô. Mặc dù nỗ lực này đã thành công nhưng nó thể hiện sự suy thoái hoàn toàn của các mối quan hệ giữa phương Đông và phương Tây. NATO được thành lập sau các sự kiện ở Đức. Gọi chung là các quốc gia vệ tinh của Liên Xô được gọi là Khối phía Đông.