Các quốc gia ở Viễn Đông bao gồm Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Malaysia, Mông Cổ, Đài Loan, Philippines và Indonesia. Viễn Đông cũng mô tả Đông Nam Á, bao gồm các quốc gia như Lào, Campuchia, Singapore và Việt Nam.
Viễn Đông là một thuật ngữ bao hàm chủ yếu mô tả Đông Á, còn được gọi là Đông Bắc Á. Một số vùng của Nga cũng được coi là một phần của phía đông bắc, bao gồm cả Siberia. Đông Bắc Á thường được dùng để chỉ Trung Quốc và khu vực này được coi là trung tâm hoạt động kinh tế nhộn nhịp.
Thuật ngữ này cũng có thể đề cập đến các quốc gia ở phía đông Afghanistan. Viễn Đông là một thuật ngữ được đặt ra vào thế kỷ 12 để xác định các quốc gia nằm xa nhất so với Cận Đông và Trung Đông. Cận Đông mô tả Đế chế Ottoman. Những người sống dưới thời Đế quốc Anh cũng sử dụng thuật ngữ này để chỉ Ấn Độ.
Viễn Đông cũng được sử dụng như một thuật ngữ văn hóa. Ví dụ, Úc và New Zealand không phải là một phần của Viễn Đông, mặc dù các quốc gia này nằm ngoài Đông Á. Điều này là do những người sống ở các quốc gia Viễn Đông không coi mình là một phần của vùng Viễn Đông. Thuật ngữ Đông Á được coi là một thuật ngữ đúng đắn hơn về mặt chính trị, vì nó tước bỏ địa vị của châu Âu với tư cách là trung tâm thế giới.