Đặc điểm của nghệ thuật rococo bao gồm các họa tiết tự nhiên, các hình thức chạm khắc tinh vi, thiết kế bất đối xứng và chữ nổi. Một phiên bản cách điệu của một chiếc lá acanthus là một mô hình lặp lại phổ biến. Nó nổi bật trong khoảng thời gian từ giữa đến cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Rococo chủ yếu là lĩnh vực của những người thợ thủ công và nhà thiết kế hơn là kiến trúc sư, vì vậy phong cách này chủ yếu xuất hiện trong đồ nội thất, bạc và gốm sứ thường xuyên hơn.
Rococo lấy tên của nó từ từ tiếng Pháp "rocaille", dùng để chỉ các họa tiết đá hoặc vỏ vỡ được đưa vào tác phẩm thiết kế phức tạp và nặng nề. Một số khác biệt nhỏ giữa các khu vực trong phong cách tồn tại. Ví dụ: rococo của Anh có xu hướng mô tả thiên nhiên với chi tiết chân thực hơn phong cách Pháp.
Rococo bắt đầu ở Pháp nhưng nhanh chóng lan rộng ra các khu vực khác của Châu Âu, đặc biệt là trở nên phổ biến ở Đức và Áo. Phong cách nghệ thuật nhấn mạnh sự nhẹ nhàng và hoa lệ trong nhiều cuộn giấy cuộn của nó. Nó bắt đầu như một phản ứng chống lại sự tồi tệ, thường mang tính tôn giáo của nghệ thuật Baroque, và nhà thiết kế hoàng gia Pierre Lepautre đã trang trí các phòng ngủ của Louis XIV theo phong cách mới. Thay vì tôn giáo, các chủ đề của tác phẩm nghệ thuật rococo và tượng tạc đã trở thành tình yêu, đặc biệt là các cặp vợ chồng trẻ lãng mạn trong cơn thịnh nộ của tình cảm vừa ngây thơ vừa gợi tình. Rococo Statuary cũng phát triển thành tập trung vào các bức tượng bán thân chân dung có độ chân thực cao.