Một số cách sử dụng ám chỉ nổi tiếng trong thơ ca đương đại bao gồm đề cập đến Eden trong "Không có gì vàng có thể ở lại" của Robert Frost, đề cập đến một Ceres cười trong "Thư gửi một số người" của Alexander Pope và cách đặt tên các địa điểm hoàng gia của Đức trong tác phẩm "Nơi chôn cất người chết" của TS Eliot. Một ám chỉ ám chỉ điều gì đó nổi tiếng bên ngoài bài thơ với mục đích chủ đề hoặc kịch tính.
Frost viết: "Vì vậy, Eden chìm trong đau buồn, /Vì vậy, bình minh lặn xuống ban ngày. /Không có gì vàng có thể ở lại." Việc ông ám chỉ đến thiên đường nguyên thủy trong Sách Sáng thế củng cố ý tưởng về thời gian trôi qua và sự sụp đổ nguyên thủy của con người. Điều này thay đổi nhận thức của các hình ảnh sau đó. Một trong những mục đích của sự ám chỉ là tăng cường sức gợi hình của toàn bộ bài thơ.
Sự ám chỉ của Giáo hoàng đến nữ thần lúa mì và ngũ cốc trong bài thơ của ông mang lại sức mạnh cho ý tưởng rằng vị trí của bài thơ của ông là một trong những đổi mới và thay đổi lớn. Những ám chỉ đến các nhân vật thần thoại thường được sử dụng trong ngữ cảnh này. Eliot đề cập đến hai cung điện hoàng gia nổi tiếng của Đức trong bài thơ của mình khi người kể chuyện chứng kiến một cơn mưa rào lướt qua và trú ẩn dưới hàng hiên của một cung điện khác. Việc đề cập đến các cấu trúc nổi tiếng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cho các mô tả thông thường khác.