Ở thể thơ liên tục, các từ không được ngắt thành các khổ thơ có nhịp điệu. Trong nhiều loại thơ khác, các dòng thường được nhóm lại thành các khổ thơ thường dựa trên mét, hoặc nhịp điệu của các từ.
Ở thể thơ liên hoàn, các dòng được chia theo chủ đề, tâm trạng hoặc hoàn toàn không. Bởi vì các đường tiếp nối nhau mà không có sự phân chia, nó được gọi là dạng liên tục. Bài soliloquy nổi tiếng "To Be or Not to Be" của Shakespeare trong "Hamlet" là một ví dụ điển hình cho hình thức này. Các ví dụ khác bao gồm "Paradise Lost" của John Milton, "The Lovesong của J. Alfred Prufrock" của T.S. Eliot và "Song of Myself" của Walt Whitman.
Thơ liên tục thường được viết theo thể thơ tự do, có nghĩa là các từ không được viết theo bất kỳ loại nhịp điệu nào. Tuy nhiên, đây không phải là luôn luôn như vậy. Nhìn lại bài soliloquy "Hamlet" của Shakespeare, nó được viết bằng iambic pentameter như Shakespeare thường làm.