Hai bài thơ tiếng Anh sử dụng nhiều ám chỉ là "Paradise Lost" của John Milton và T.S. "The Waste Land" của Eliot. Chẳng hạn, dòng đầu tiên của "Paradise Lost" đề cập đến "sự bất tuân đầu tiên của con người", ám chỉ đến sự bất tuân của Adam đối với Đức Chúa Trời trong sách Sáng thế. Sự ám chỉ là một phương tiện văn học rất phổ biến mà nhà văn cố ý nhưng gián tiếp đề cập đến một tác phẩm khác, đặc biệt là một tác phẩm có ý nghĩa tôn giáo, thần thoại hoặc văn học.
Một trong những bài thơ ám chỉ nhất mọi thời đại, "Paradise Lost" của Milton ám chỉ đến Kinh thánh, "Aeneid" của Virgil, "Odyssey" của Homer và "Orlando Furioso" của Ludovico Ariosto, tất cả đều nằm trong 20 dòng đầu tiên. Đối với những độc giả quen thuộc với các văn bản này, ám chỉ đóng vai trò như một cách viết tắt để tham khảo kiến thức được chia sẻ mà không yêu cầu giải thích chi tiết. Phép ám chỉ cũng đặt văn bản được ám chỉ trong một ngữ cảnh mới, nơi nó có được những ý nghĩa mới.
Một nhà thơ cũng có thể ám chỉ đến các nguồn không hoàn toàn là văn học. Ví dụ, T.S. Bài thơ "The Waste Land" của Eliot có câu "Cầu London đang rơi xuống đang rơi xuống", một ám chỉ đến một bài đồng dao chung. Sự ám chỉ này cũng là một ví dụ điển hình về cách một văn bản ám chỉ mang ý nghĩa mới trong ngữ cảnh, vì câu thoại có vẻ nhẹ nhàng trong giai điệu trẻ thơ có được giọng điệu nghiêm túc hơn trong bài thơ của Eliot.