Các quy ước sử thi trong "Paradise Lost" là gì?

Các quy ước sử thi trong "Paradise Lost" của John Milton bao gồm việc gọi nàng thơ ở đầu câu chuyện, câu chuyện bắt đầu ở giữa hành động và phong cách, chủ đề và giọng điệu được nâng cao. Milton cũng sử dụng mô phỏng sử thi để mô tả các sự kiện và nhân vật của câu chuyện.

Nàng thơ mà Milton nhắc đến trong phần đầu của "Paradise Lost" không phải là nàng thơ của những sử thi cổ điển trước đó. Ví dụ, nàng thơ của các sử thi Hy Lạp như "Odysseus" được cho là nữ thần điều khiển sức mạnh kể chuyện. So sánh, nàng thơ của "Paradise Lost" chính là vị thần của Thiên chúa giáo.

"Paradise Lost" bắt đầu "bằng res trung gian" hoặc ở giữa hành động. Cuốn sách mở đầu kể câu chuyện về cuộc chiến giữa Chúa và Satan. Cốt truyện của "Paradise Lost" bắt đầu sau khi Chúa đuổi Satan và những người theo hắn ra khỏi thiên đường.

Milton sử dụng pentameter iambic không có nhịp điệu, hoặc câu thơ trống, để viết câu chuyện của mình. Phong cách này cho phép Milton xây dựng các câu dài dòng ám chỉ đến văn học sử thi cổ điển. Milton sử dụng những cấu trúc câu dài dòng này để chứa đựng những mô phỏng sử thi mà anh ấy sử dụng để mô tả các nhân vật và địa điểm của "Paradise Lost". Sử thi là những so sánh dài dòng dùng để miêu tả sinh động hơn. Một ví dụ về sự mô phỏng sử thi trong "Paradise Lost" là khi Milton so sánh cơ thể của các thiên thần sa ngã trong địa ngục với những chiếc lá mùa thu trôi trên sông và suối ở thị trấn Vallombroso của Ý.