Bài thơ "We Wear the Mask" của Paul Laurence Dunbar nói về sự áp bức về thể chất và tình cảm của những nô lệ gốc Phi ở Mỹ. Dunbar, bản thân là hậu duệ của những nô lệ người Mỹ gốc Phi, được xuất bản lần đầu bài thơ năm 1896. Nó được nhiều người coi là một trong những bài thơ hay nhất của ông về hoàn cảnh của họ ở Hoa Kỳ.
Bài thơ là một lời than thở trữ tình về cách mà chế độ nô lệ vào cuối thế kỷ 19 không chỉ là thể xác, dưới hình thức lao động khổ sai, mà còn là tình cảm, dưới hình thức bắt buộc phải phô bày hạnh phúc. Đối với những nô lệ thời đó, bất kỳ biểu hiện nào không hài lòng với cách đối xử của họ đều có nguy cơ bị người Mỹ da trắng trả đòn tàn bạo. Nó cũng có thể gây bất lợi cho tinh thần của nhau. Vì vậy, nô lệ luôn mang trong mình mặt tiền hạnh phúc.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh này, bắt đầu, "Chúng ta đeo chiếc mặt nạ cười toe toét và dối trá." Niềm an ủi duy nhất cho người kể chuyện của bài thơ nằm ở giả định rằng Chúa, hoặc Chúa Kitô, nghe thấy nỗi buồn thực sự ẩn dưới lớp mặt nạ của họ.
Mặc dù bài thơ là từ góc nhìn của những người nô lệ da đen, nhưng không có sự ám chỉ rõ ràng nào về họ. Như vậy, bài thơ có tính ứng dụng và liên quan phổ quát, vượt thời gian. Có ý kiến cho rằng việc Dunbar tránh đề cập đến nô lệ một cách rõ ràng nhằm mục đích làm cho bản thân bài thơ trở thành một thứ gì đó che đậy sự thật.